Trưa hè tháng 3,
Bóng dáng ai xa xa, hình như là cô Năm xóm bên
…
Đứa con thứ 2 lên 3 tuổi cũng là lúc chồng cô Năm bị tai nạn qua đời.
Chẳng biết cô vượt qua nỗi đau ấy như thế nào
Chỉ biết có những tối, cô khóc ngất đi
Rồi cô Tư hàng xóm lại đưa cô lên trạm xá.
Nhà thuộc diện nghèo, người gánh vác chính trong gia đình không còn, 2 đứa con trong tuổi ăn học đang chờ cô.
…..
Ngày ấy cô không được đi học.
Không bằng cấp, cũng chẳng giỏi giang gì, cô đành đi làm công nhân dọn vệ sinh.
Cu Tý thắc mắc sao nhiều nghề mà cô không làm, lại làm cái nghề này.
Rồi cu Tý cũng biết
Cô làm để được hưởng 10% ảnh hưởng sức khỏe với 1 vài phúc lợi cho 2 đứa con cô.
Sức khỏe của con mới quan trọng, con đi học đầy đủ, cô mới vui.
Ước mơ lớn nhất của cô là thằng cu Tèo và con bé Chíp được đi học đàng hoàng như mấy đứa hàng xóm.
Cu Tèo được 10 điểm
Cô vui lắm
Ánh mắt cô đầy hạnh phúc
….
Cu Tý đến nhà cô Năm chơi
Căn nhà nhỏ cấp 4 lợp mái tôn
Dù nhà nhỏ nhưng cô Năm gọn gàng lắm.
Tèo đang lấy cơm cho bé Chíp
Thấy cu Tý sang, nó cất giọng
“Em mời anh Tý ăn cơm”
Cu Tý nhìn xuống mâm cơm của 2 đứa
Rau muống luộc và ít cá khô
Chúng nó ăn trước, để còn ngủ trưa, chiều dậy sớm học bài
Mẹ giao mỗi đứa 3 bài tập
Làm xong chúng mới được đi đá bóng với đám bạn trong làng
Lòng cu Tý nặng trĩu
….
Cô Năm về muộn
Về đến nhà thì 2 đứa đã ngủ lúc nào chẳng hay
Nhẹ nhàng bê mâm cơm từ trong bếp
Cô ngồi xổm xuống đất, ăn vội bát cơm
Mồ hôi từ gò má cô nhỏ từng giọt.
Chiếc nón trên tay, cô phe phẩy từng nhịp
Chiếc quạt điện duy nhất trong nhà dành cho 2 đứa con để chúng được ngon giấc
….
Cái nắng gắt của chiều hè tháng 3,
Đeo vội 2 lớp khẩu trang,
Cô tiếp tục đẩy xe về phía trước.
Nốt xe rác này là cô được nghỉ để về với 2 đứa rồi.
Nay không biết có đứa nào được điểm 9, điểm 10 khoe mẹ không.
Ánh mắt cô trông ngóng
Cô nhìn xa xăm
Dáng cô lại tất bật.
…..
Thấm thoắt thời gian trôi
Tèo tốt nghiệp đại học, nó nhận được học bổng của trường quốc tế
Ngày nhận bằng, cô Năm bắt xe lên Hà Nội
Lần đầu cô bước chân lên Thủ đô
Dáng cô gầy gò, bước đi không còn được thanh thoát như ngày trước
Đôi bàn tay cô run run
Vết chai sạn hằn rõ trên đó
Cô thấy Tèo bước lên nhận bằng
Ánh mắt cô sáng
Cô cười
Chẳng biết nước mắt cô rơi từ bao giờ
Cu Tèo chạy xuống ôm lấy mẹ
Nó chỉ nói được 2 từ “Mẹ ơi”
Xen lẫn trong tiếng nấc
Tèo khóc
Cô Năm khóc
Những giọt nước mắt hạnh phúc
……
Cô Năm vui lắm
Cả đời, cô dành hết thanh xuân cho con
Mà … cô làm gì có thanh xuân chứ
Hàng chục năm với nghề dọn rác, cái nghề mà người ta nhìn vào là tránh né
Cái nghề mà cô và cu Tèo cũng đã phải chịu tủi nhục suốt bao năm
Nhưng, nhờ có đó mà nuôi sống cô và 2 đứa con nên người
Bao cơ cực, rồi cũng đã được đền đáp xứng đáng
Cô vuốt nhẹ mái tóc của Chíp
Ráng học như anh con nhé
…..
Gặp lại cô sau bao năm
Cu Tý chào cô
Cô cười chào cu Tý
“Tý mới về quê chơi ấy hả, hôm nào qua cô chơi”
Vẫn bóng dáng ấy
Vẫn giọng nói trầm ấm ấy
Làn da cô rám nắng
Ánh mắt cô không còn xa xăm như năm nào
Nụ cười cô cũng rạng rỡ hơn
Cu Tý thương cô Bốn!
……
Hàng cây rợp bóng bên đường
Như đang che chở cho ai đó
Những cơn gió giữa trưa hè
Từng cơn, từng cơn
Làm mát tâm hồn bao người